Thursday, February 10, 2011

Ta vẫn cố gằng trở thành bạn thân của mi.
Hoặc nếu không, thành 1 người đủ tin cậy để mi nhắn tin vẩn vơ lúc buồn, nhưng mà cũng ko cần đủ thân để nói những điều mi thấy khó nói.
Nhiều khi ta nghĩ như rứa đơn giản, nhưng mà có khi chỉ giành 1 chút quan tâm, 1 chút suy nghĩ cho một người ở một mức độ hững hờ như rứa cũng khó. Nhưng mà ta hy vọng.
Dù ta sẽ còn lâu nữa mới gặp mi. Lúc mi buồn mà không nói ra đuợc, thử mở máy ra nhắn linh tinh chi đó, chỉ cần cuối cùng viết thêm "ta nói rứa thôi, đừng quan tâm :)" hoặc là "đừng hỏi lại" thì ta sẽ không hỏi lại. Cố gắng học không hỏi lại.

Ta có nhiều thứ muốn nói với mi, muốn hỏi mi. Nhưng mà ta cảm thấy cứ hững hờ như rứa là đủ tốt. Cõ lẽ đến mức đó là cũng sẽ là tốt nhất cho mi.

Có lần mi hỏi "rứa như răng để nhận ra một người là ở trên mức bạn bè". Ta cũng không biết chắc. Ta sợ những cảm giác mình có lại là những cái mà sau ni ta sẽ lại nói là "những cảm giác nhất thời bởi hoàn cảnh". Có khi nào cứ nhớ, cứ nghĩ về một người bởi vì chính mình đang gượng ép bản thân tìm kiếm "người đặc biệt" đó? Hay có khi cảm giác khi một người ở bên, chỉ cần ở bên thôi, nói vài câu bâng quơ mà tự nhiên làm giảm bớt đi sự căng thẳng, bực bội trong đầu làm mình lầm tưởng đó là một mối quan hệ đặc biệt?

Ta không biết. Có thể mi thắc mắc răng bây giờ ta nói những cái lung tung ni, trong khi ta đã có rất nhiều thời gian để có thể nói trực tiếp với mi. Vì ta cũng không tự giải thích được thấu đáo những suy nghĩ của mình. Lung tung vì cũng là vì rứa.
Có lẽ cũng vì có những điều mà ta ái ngại. Có những cái mơ hồ, nhưng mà đủ để ta nghĩ ta không nên nói thẳng ra. Chưa phải dịp và cũng chưa phải lúc thích hợp để nói.
Ta viết cái ni cho mi không phải mới hôm qua hay gần đây. Ta viết cách đây rất nhiều tháng, khi ta đang định đặt một cái tên cho những suy nghĩ của mình.
Mấy tháng vừa qua là một khoảng thời gian tuyệt vời của ta. Ta chờ những ngày thứ ba, thứ năm mỗi tuần. Ta được ở gần mi. Rất gần để có thể nhìn ngắm khuôn mặt thân quen. Có nhiều khi ta rất, rất muốn nói, muốn thể hiện nhiều điều, nhưng ta dừng bản thân lại được. Ta biết có những điều ta nói, những việc ta làm chắc để lại nhiều điều gợn lại với mi. Ta nghĩ chừng đó là đủ, ta không muốn nói hay làm để những đều gợn đó trở thành quá rõ ràng, thành một cái tên cho những tình cảm đó. Bởi vì ta biết rồi ta sẽ lại đi lâu. Ta không muốn có quá nhiều điều để sau này mi có những suy nghĩ là "phải như thế này" trong tâm trí. Ta không thích tạo ra một chữ "phải" nào đó. Ta có lần đã nói là ta không thích chữ "trách nhiệm" được đưa ra trong những tình huống như thế này. Tất nhiên chữ "trách nhệm" có rất nhiều nghĩa, nhưng có những tình huống, ta không muốn áp đặt một trách nhệm lên ai hay làm ai tạo ra cái cảm giác đó. Những điều gờn gợn trong lòng có lẽ sẽ dễ quên được hơn khi mà những điều đó được đặt cho một cái tên. Ta mong khi mi muốn quên, vì những điều ta viết ra ở đây, vì những điều ta nói hay làm, mi sẽ dễ quên hơn.

Ta không mong đợi, nhưng nếu mi có một người có thể trở thành bạn thân của mi, chia sẻ, luôn ở bên, ta thực lòng mong mi có được hạnh phúc. Bởi vì thực sự, không hề có một chút kịch khi ta nói những điều ni, bởi vì ta đã nghĩ rất nhiều về cái điều quan trọng nhất ni.
Bởi vì quan trọng nhất:

Ta muốn mi cười.

Và bởi vì
Ta thích những khi mi cười to lên, hơi ngả người ra đằng sau, tay đưa lên miệng.
Ta thích những khi nhìn mi từ một bên, để mi liếc xéo, trừng mắt rồi hơi nhếch nhẹ môi.
Ta thích mi ngồi sau lưng ta im lặng khi ta chạy xe dọc đường Bạch Đằng.
Ta nhớ những khi nhìn mi có vẻ chi đó hơi lo nghĩ, làm ta rất muốn hỏi nhưng lại thôi.
Ta nhớ những ngày dạy Anh văn. Ta thấy những ngày cuối tuần dài và chán. Vì phải hết thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật, thứ hai mới dạy lại.
Bởi vì hơn hết rất nhiều thứ ta muốn, ta muốn là bạn mi, ở mức độ nào cũng được.

Có thể mi sẽ hỏi vì sao ta không im lặng như ta vẫn làm? Ời, ta cũng đắn đo không biết có nên viết ra những đều ni không. Chắc do ta tham, do ta muốn được một lần nói ra một chút những điều ta giữ trong lòng. Vì sao ta không nói với mi sớm hơn? Ta nghĩ chưa phải lúc. Ta không can đảm, không kiên định, có lẽ. Vì ta luôn lo rôi cái gì tiếp theo sẽ tới. Ta có thể chấp nhận những khó khăn ta sẽ gặp, ta không sợ mình sẽ nản. Nhưng ta sợ ta sẽ có lúc những dự định của ta sẽ mang ta đi xa mi hơn nữa. Và ta không muốn lúc đó níu kéo mi, vì ta không muốn để mi lại phải chờ đợi một điều ràng buộc mơ hồ gì như thế.

Ta thực sự quý nửa năm ta ở nhà vừa rồi. Ta sắp lại đi xa. Mặc dù có thể nói chuyện qua mạng để hiểu được phần nào cuộc sống của mi, nhưng mà ta nghĩ có những thứ mà chỉ gần mới hiểu được. Ta có thể thỉnh thoảng về, nhưng ta không thể ở bên mi khi mi cần. Có lẽ ta sẽ không thể hiểu được hết những chuyện của mi. Có lẽ rồi những cuộc trò chuyện cũng nhạt dần.

Nhưng nếu năm hay sáu năm nữa, nếu mi thấy ta có thể có một chút gì có khả năng để trở thành bạn thân của mi được, vậy thì lúc đó cho ta cơ hội để là bạn thân của mi mãi nhé?




Khi ta trở về và có thể ở cạnh mi lâu hơn nữa, ta sẽ không gõ >:D< nữa. Ta sẽ ôm mi thật chặt.

Monday, December 20, 2010

1. Name the secondary school teacher who has most influenced you and briefly explain why.

Teacher Name

Subject(s) and Academic Year(s)

School

He/She has influenced me because:

Characters available 200

2. What subjects most interest you and why? (Note: This is not a commitment to major in this area.)

Characters available 400

3. Do you have a tentative (or firm) career plan (or dream)? Please describe it.

Characters available 400

If any members of your family (immediate or extended) have attended Carleton, please list their names, relationships to you, and graduation years.

Characters available 400

4. Why are you interested in Carleton College and how did this interest develop?

Characters available 300

5. From your reading, whether children's books or classics, what books or authors have particularly impressed you and why?

Characters available 500

6. If you would like to report additional information to Carleton that you did not report in the Common Application additional information section, please do so here.

Characters available 800

If you are interested in pursuing a B.S.E. (Bachelor of Science in Engineering) degree, please write an essay describing why you are interested in studying engineering, any experiences in or exposure to engineering you have had, and how you think the programs in engineering offered at Princeton suit your particular interests.

When I was only a small boy, my favourite toy was a Lego set. Lego was a genius game, not because of the rule of the game, but because the game is rooted in the ingenuity of human player. I would scatter those colourful blocks on the floor, mixing them all up. Then I would tiptoed to the centre of that mess and sat down with all the pieces lay around me

While our group was crafting the idea of a geodesic dome shaped greenhouse for the Create2010 competition, we got stuck. While a geodesic dome is normally built from the top down by high cranes, our greenhouse needs to be easily assembled by the farmers. Somehow the thought of the Lego block spopped up in my head. That inspired me to propose the idea of having the greenhouse built from the bottom up with similar blocks that can be combined together as easily as Lego pieces are. Each block contains algae. The amount of algae in the buildings block can alter the amount of sunlight entering the inside, which may be adjusted to create a suitable condition for the crops grown in the greenhouse. The algae can be later turned into fuel. The shape of the geodesic dome helps the air to pass through ventilation fans from any angle to both cool the inside and condense water from the air. Another source of drinkable water comes from evaporated seawater collected in a supporting unit made of old car tyres. The crops are chosen to improve the soil’s fertility in the arid and barren areas, where we want the greenhouse to be built.

After making through the preliminary round, our group prepared for the final presentation. I spent days in the school’s physics lab to build our prototype. Although the prototype was very primitive that merely serves the illustration purpose and to let us see how a geodesic dome will look like. Nonetheless, it takes far longer than I thought to build the model dome. I had to calculate the dimensions for the pieces and made a paper model before making the real prototype with acrylic glass. I shuffled between the pre-season soccer training and the physics lab to try to finalize the prototype and the presentation.

Eventually, we won the first prize of the competition.

It’s difficult to tell what I truly love to do. There is the whole world of opportunities that I have not experienced. I wonder how to know tell whether something is a fleeting attraction or a lasting passion.

It must be something that can keep me invigorated, make me feel restless, make my heart pump faster, make my hands sweat. It must make me feel like as if the opportunity will pass if I don’t start at that moment. That’s my idea of the idea of my dream work for now. That was how I felt while I was working on a 3D model of a dining hall for my computer science class. That was how I felt when the idea of the idea of a greenhouse with the wall filled with algae popped up in my mind.

Many people warned me that it will be difficult to pursue a career in invention or engineering. I believe that it’s true. It’s difficult to think of a new machine or to imagine a whole city. It’s difficult to make others believe that my idea can become reality. It may be true, but I want to spend my youth working on what I love: I want to create things. The path may be tough, but I’m willing to put my mind and my soul to to make something real happen.

Now thinking about my Lego set, I think Lego is such an attraction to so many children because I could feel like I’m able to create anything from a juxtaposed mess of blocks.

I don’t think I can play with a Lego set the same way that I did when I was a small child. Even I may try, but cannot be as unconsciously creative as I was. A huge building used to be able stand on a tiny pole, but now a thought will automatically appear in my mind “Hey. It may not be possible”. A child just cannot wait to leave its first contribution to the world; a child must believe that he or she can make anything happen.

Creativity needs the perspective of a child, someone who is not yet used to the idea of what’s possible and what’s impossible. But I have also learnt that from an idea to a real product, there are a lot of complexities that I need to solve. I’m not always a patient person, and I’m not always fond of playing quizzes, but there are so many moments that I feel so energized when I face the challenges of an engineering project. I love to believe that behind those complexities and messiness, there lays something real that I can piece together.There are so much more I want to study to solve those complexities. I want to make the geodesic dome spring up like an Origami folding, to reduce the number of different blocks needed to make the dome. I want to analyse the stress level in my greenhouse walls, the optimal amount of wind should enter the ventilation holes.

I want to study the size of drainages needed to prevent flooding in a city. I want to study how much water will be blocked by the road in a mountainous area. I want to study to find the answers for so many other questions of mine in the top engineering department in Princeton. With energy and environment at the top of societal problems focused by Princeton University, I believe that I will learn a lot My ambition is to ultimately become the director of my own architecture firm. I hope that I can have an opportunity to benefit from the initiatives to promote entrepreneurship in engineering career in Princeton to materialize my goal. I want to become the overall director to redesign my city and other places in Vietnam and other developing countries.

Four key societal problems set by P

Engineers without borders – Princeton

Entrepreneurship in engineering

Sunday, November 21, 2010

Vietnamese

Essay for Colgate: really something that I have wanted to write about for a long time

thân thương, yêu thương, yêu quý, yêu dấu, dấu yêu

"r" sound is pronounced differently across Vietnam, in the North, it sounds like "z", further to the South, it sounds like /r/

Different words can be added to the end of a sentence as a signature of the region. In provinces in the middle of Vietnam, "răng" - which means "tooth" when stands alone - is added to the end of emphasize that a question is being asked. Because of the variety of accents and the presence of a such signature words, a person from Hanoi - the capital of Vietnam - will definitely be confused and bewildered when he or she ever speaks to a person from my city - Danang, a city at the middle of Vietnam.

You is a general term to address another person in a conversation. In Vietnamese language, there are different words used to address the person based on age, relation ...
the same word may carry different meanings that sometimes are interestingly ambiguous. For example, a boy may want to address another younger girl by a term that either means "younger sister" or "honey". Same goes for the girl. Love may carry different level of "intensity" to address different type of relationship: the love between family members is different from the love between a boy and a girl. By combining different word, one can vary the level of intensity of the word love to show one's fondness toward another. There is one word for someone that one's fond of but does not want to reveal the intention yet. There is another word to hint the interest vaguely. There is a different word to explicitly show the emotion.
Vietnamese language carries a lot of subtlety that one, by dissecting the use of words can figure out the counterpart's intention without the other tell explicitly. It can be as simple as when one is asked to stay for dinner, by judging the person's use of words, the host can figure out whether the person is just trying to show his "politeness" by declining the invitation. Or it can be as complicated as when I want to

Any language in the world must have evolved and changed over the years. Any language in the world sounds differently when it is spoken in different countries. Such subtle variation tells not only the origin of the person, but may also mean a different mindset, a different way of thinking.


why is it important? The language carries a culture. If everyone gravitates towards to the common, there needs to be somebody to voice out the contrasting

Speak up in class about the way we behave towards the teacher. In a Vietnamese mindset, that's too way out of casualty and became disrespect

Saturday, November 6, 2010

it takes time to experience, to feel and live in a new place to learn discovered the missing pieces of the half-truths one may hear before hand about the place. Otherwise, one may easily fall into the trap of either become overtly-chauvinistic or antagonistic towards one's own home.

Friday, November 5, 2010

An influential person in my life - Princeton Supp

It is not what money can buy that will win you the championship. It is what money cannot buy that will make you a champion in life.


Mr. Low never told us me things like "Prepare to be a left back. Prepare to be a substitute. Prepare to take a free kick. Prepare to go insane". Those are my words. They are not just words I made up for a sake of writing an essay, but more of the summary of what I have gone through in Soccer. It was a burning desire of me to write this down, a memorable journey of my life, or rather a detour from my normal life to face so many challenges but also to learn so many new lessons. Mr. Low words naturally appeared in my mind when I started writing about my two years in the soccer team. His over-inspirational pre-game team talks, post-game nagging have been hard wired too deeply in my mind that they just naturally popped up in my hear. Of all the things that he has taught us, there are simple words that always stay in my mind: "Do you really want it?". At the end of the day, preparing to take a lackluster position, to hold a supporting cast, to dare stepping up in crucial moments, to be willing to throw in anything to make something happen, it's really not about showing anything to people. Not even to achieve the championship. But to show to myself whether I really want it. Soccer. Dream. Life.

Monday, November 1, 2010

Free the Children - Read more about the organization
Children of Vietnam
Me to We

Think about the plan
Show how the project will look like