Thursday, February 10, 2011

Ta vẫn cố gằng trở thành bạn thân của mi.
Hoặc nếu không, thành 1 người đủ tin cậy để mi nhắn tin vẩn vơ lúc buồn, nhưng mà cũng ko cần đủ thân để nói những điều mi thấy khó nói.
Nhiều khi ta nghĩ như rứa đơn giản, nhưng mà có khi chỉ giành 1 chút quan tâm, 1 chút suy nghĩ cho một người ở một mức độ hững hờ như rứa cũng khó. Nhưng mà ta hy vọng.
Dù ta sẽ còn lâu nữa mới gặp mi. Lúc mi buồn mà không nói ra đuợc, thử mở máy ra nhắn linh tinh chi đó, chỉ cần cuối cùng viết thêm "ta nói rứa thôi, đừng quan tâm :)" hoặc là "đừng hỏi lại" thì ta sẽ không hỏi lại. Cố gắng học không hỏi lại.

Ta có nhiều thứ muốn nói với mi, muốn hỏi mi. Nhưng mà ta cảm thấy cứ hững hờ như rứa là đủ tốt. Cõ lẽ đến mức đó là cũng sẽ là tốt nhất cho mi.

Có lần mi hỏi "rứa như răng để nhận ra một người là ở trên mức bạn bè". Ta cũng không biết chắc. Ta sợ những cảm giác mình có lại là những cái mà sau ni ta sẽ lại nói là "những cảm giác nhất thời bởi hoàn cảnh". Có khi nào cứ nhớ, cứ nghĩ về một người bởi vì chính mình đang gượng ép bản thân tìm kiếm "người đặc biệt" đó? Hay có khi cảm giác khi một người ở bên, chỉ cần ở bên thôi, nói vài câu bâng quơ mà tự nhiên làm giảm bớt đi sự căng thẳng, bực bội trong đầu làm mình lầm tưởng đó là một mối quan hệ đặc biệt?

Ta không biết. Có thể mi thắc mắc răng bây giờ ta nói những cái lung tung ni, trong khi ta đã có rất nhiều thời gian để có thể nói trực tiếp với mi. Vì ta cũng không tự giải thích được thấu đáo những suy nghĩ của mình. Lung tung vì cũng là vì rứa.
Có lẽ cũng vì có những điều mà ta ái ngại. Có những cái mơ hồ, nhưng mà đủ để ta nghĩ ta không nên nói thẳng ra. Chưa phải dịp và cũng chưa phải lúc thích hợp để nói.
Ta viết cái ni cho mi không phải mới hôm qua hay gần đây. Ta viết cách đây rất nhiều tháng, khi ta đang định đặt một cái tên cho những suy nghĩ của mình.
Mấy tháng vừa qua là một khoảng thời gian tuyệt vời của ta. Ta chờ những ngày thứ ba, thứ năm mỗi tuần. Ta được ở gần mi. Rất gần để có thể nhìn ngắm khuôn mặt thân quen. Có nhiều khi ta rất, rất muốn nói, muốn thể hiện nhiều điều, nhưng ta dừng bản thân lại được. Ta biết có những điều ta nói, những việc ta làm chắc để lại nhiều điều gợn lại với mi. Ta nghĩ chừng đó là đủ, ta không muốn nói hay làm để những đều gợn đó trở thành quá rõ ràng, thành một cái tên cho những tình cảm đó. Bởi vì ta biết rồi ta sẽ lại đi lâu. Ta không muốn có quá nhiều điều để sau này mi có những suy nghĩ là "phải như thế này" trong tâm trí. Ta không thích tạo ra một chữ "phải" nào đó. Ta có lần đã nói là ta không thích chữ "trách nhiệm" được đưa ra trong những tình huống như thế này. Tất nhiên chữ "trách nhệm" có rất nhiều nghĩa, nhưng có những tình huống, ta không muốn áp đặt một trách nhệm lên ai hay làm ai tạo ra cái cảm giác đó. Những điều gờn gợn trong lòng có lẽ sẽ dễ quên được hơn khi mà những điều đó được đặt cho một cái tên. Ta mong khi mi muốn quên, vì những điều ta viết ra ở đây, vì những điều ta nói hay làm, mi sẽ dễ quên hơn.

Ta không mong đợi, nhưng nếu mi có một người có thể trở thành bạn thân của mi, chia sẻ, luôn ở bên, ta thực lòng mong mi có được hạnh phúc. Bởi vì thực sự, không hề có một chút kịch khi ta nói những điều ni, bởi vì ta đã nghĩ rất nhiều về cái điều quan trọng nhất ni.
Bởi vì quan trọng nhất:

Ta muốn mi cười.

Và bởi vì
Ta thích những khi mi cười to lên, hơi ngả người ra đằng sau, tay đưa lên miệng.
Ta thích những khi nhìn mi từ một bên, để mi liếc xéo, trừng mắt rồi hơi nhếch nhẹ môi.
Ta thích mi ngồi sau lưng ta im lặng khi ta chạy xe dọc đường Bạch Đằng.
Ta nhớ những khi nhìn mi có vẻ chi đó hơi lo nghĩ, làm ta rất muốn hỏi nhưng lại thôi.
Ta nhớ những ngày dạy Anh văn. Ta thấy những ngày cuối tuần dài và chán. Vì phải hết thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật, thứ hai mới dạy lại.
Bởi vì hơn hết rất nhiều thứ ta muốn, ta muốn là bạn mi, ở mức độ nào cũng được.

Có thể mi sẽ hỏi vì sao ta không im lặng như ta vẫn làm? Ời, ta cũng đắn đo không biết có nên viết ra những đều ni không. Chắc do ta tham, do ta muốn được một lần nói ra một chút những điều ta giữ trong lòng. Vì sao ta không nói với mi sớm hơn? Ta nghĩ chưa phải lúc. Ta không can đảm, không kiên định, có lẽ. Vì ta luôn lo rôi cái gì tiếp theo sẽ tới. Ta có thể chấp nhận những khó khăn ta sẽ gặp, ta không sợ mình sẽ nản. Nhưng ta sợ ta sẽ có lúc những dự định của ta sẽ mang ta đi xa mi hơn nữa. Và ta không muốn lúc đó níu kéo mi, vì ta không muốn để mi lại phải chờ đợi một điều ràng buộc mơ hồ gì như thế.

Ta thực sự quý nửa năm ta ở nhà vừa rồi. Ta sắp lại đi xa. Mặc dù có thể nói chuyện qua mạng để hiểu được phần nào cuộc sống của mi, nhưng mà ta nghĩ có những thứ mà chỉ gần mới hiểu được. Ta có thể thỉnh thoảng về, nhưng ta không thể ở bên mi khi mi cần. Có lẽ ta sẽ không thể hiểu được hết những chuyện của mi. Có lẽ rồi những cuộc trò chuyện cũng nhạt dần.

Nhưng nếu năm hay sáu năm nữa, nếu mi thấy ta có thể có một chút gì có khả năng để trở thành bạn thân của mi được, vậy thì lúc đó cho ta cơ hội để là bạn thân của mi mãi nhé?




Khi ta trở về và có thể ở cạnh mi lâu hơn nữa, ta sẽ không gõ >:D< nữa. Ta sẽ ôm mi thật chặt.